VÀI ĐIỀU TÂM SỰ CỦA “NGƯỜI MỚI”
- Thứ bảy - 25/05/2019 20:54
- In ra
- Đóng cửa sổ này
MPG 2923
“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”, sau khi tốt nghiệp đại học và trải qua mấy ngày thi tuyển chọn viên chức căng thẳng, tôi được phân công tác đúng vào ngôi trường gắn liền với tuổi thơ tôi, trường Tiểu học số 2 Hòa Sơn. Được về một trường điểm gần nhà là mơ ước của bao giáo viên. Tôi luôn thầm nghĩ: “Chắc về trường nhà sẽ không còn nhiều vất vả, khổ cực như khi dạy ở vùng xa xôi như mọi ngưỡi vẫn truyền tai nhau.”
Năm đầu tiên về trường, tôi được phân công chủ nhiệm lớp 3/3 với 35 học sinh. Ngày đầu tiên làm quen với lớp, tôi cảm thấy rất vui vì học sinh em nào áo quần cũng tươm tất, sách vở, đồ dùng học tập đầy đủ. Tôi thầm nghĩ: “Mấy đứa khác cô của mười mấy năm trước quá.” Công việc giảng dạy của tôi cứ thế trôi qua cho đến tuần thứ 12 của chương trình, hôm đó tôi dạy tiết Tập làm văn bài Kể về người thân. Tôi yêu cầu cả lớp: “Các em nên viết về ba hoặc mẹ, bởi đó là người em yêu thương nhất, em sẽ có nhiều cảm xúc khi viết”. Hôm ấy, tất cả học sinh đều tập trung làm bài. Đến khi thu bài để chấm, tôi thảng thốt khi bài viết của em Nguyễn Minh Đạt chỉ vỏn vẹn một câu: “ Thưa cô, em không có ba, mẹ em thì đi làm suốt nên em không biết viết.”. Tôi giật mình vì chưa bao giờ gặp tình huống này. Mắt tôi nhòe đi, dòng cảm xúc dâng trào trong mình.
Hôm ấy, tôi rời trường với nhiều cảm xúc, thương em thật nhiều. Từ đó tôi hiểu thêm: học trò quê mình đâu phải em nào cũng đủ đầy về vật chất, còn có nhiều em có hoàn cảnh thật đáng thương. Tôi vẫn thường kể cho học trò nghe câu chuyện về các bạn nhỏ bị bố mẹ bỏ rơi nhưng vẫn nỗ lực phấn đấu vươn lên trong học tập.
Hôm nay, 25/5/2019, ngày bế giảng đầu tiên với cương vị là một người giáo viên, em dúi vào tay tôi một mảnh giấy nhỏ và nói: “ Cô về nhà rồi hãy mở ra xem”. Tò mò, tôi lật mẩu giấy em đưa. Hiện ra trước mắt tôi dòng chữ nắn nót: “Sau này em sẽ học thật giỏi, thật chăm để trở thành một cô giáo như cô”. Tự dưng nước mắt tôi trào ra. Tôi thật sự hạnh phúc, hạnh phúc đến nghẹn ngào vì cậu học trò bé nhỏ.
Trong dòng chảy cuộc đời, những khi tĩnh lặng, tôi miên man nghĩ: “Giáo viên, nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý. Ta yêu nghề bằng tình thương và trách nhiệm, đời chắc chắn cho ta nhiều quả ngọt!